Giao mùa
Thứ sáu - 17/10/2025 14:19
Có những ngày, bầu trời như sà thấp xuống, nắng bớt gắt, gió khẽ mơn man trên những tán cây, báo hiệu một cuộc chuyển mình của đất trời. Giữa khoảnh khắc giao mùa, từ hạ sang thu, lòng người cũng lắng lại, bâng khuâng như nghe một khúc nhạc trầm dịu của thiên nhiên.

Hương sen cuối hạ đã phai dần. Những đầm sen từng rực rỡ nay lặng lẽ, nuôi dưỡng củ sen dưới lớp bùn nâu, chờ đến mùa sau. Hương nhãn ngọt ngào nơi vườn quê cũng không còn xôn xao như trước; thân cây nâu trầm nâng đỡ tán lá yên ả, tiếng chim khuyên lích rích như vừa tiễn một mùa vui trọn vẹn. Cả làng quê lặng lẽ bước vào nhịp điệu mới.
Mẹ đã ra đồng làm cỏ từ sớm khi trời còn bảng lảng hơi sương. Chiếc nón trắng nổi bật trên sắc xanh mơn mởn của cánh đồng. Mới ngày nào lúa còn non, nay đã xanh rì, ôm đòng ngậm sữa, hứa hẹn một mùa vàng trĩu hạt. Trên cánh đồng ấy, hơi thở đất trời hòa cùng bước chân người nông dân, làm nên bản giao hưởng êm dịu của mùa màng.
Và rồi, từ nẻo đường nào đó, hương hoa cúc sớm chớm nở đã len lỏi khắp nơi. Hương ấy không nồng nàn, mà dịu dàng, thanh khiết, như một lời nhắc nhở rằng thu đã về. Trên đồng, lúa bắt đầu trổ đòng, tỏa ra mùi ngai ngái, ngọt lành – thứ hương làm người xa quê nhớ đến nao lòng. Trong từng làn gió, thoảng đâu đây mùi hoa sữa – ngọt ngào mà vương vấn, khiến lòng người chợt bâng khuâng khi đi dưới những hàng cây ven phố.
Ở làng quê, những buổi chiều chớm thu thật êm đềm. Trẻ con vẫn nô đùa trong ngõ nhỏ; tiếng cuốc kêu xa xăm như làm dài rộng thêm khoảng mênh mang của trời đất. Người già thong thả ngồi trước hiên nhà, nhấp ngụm trà nóng, cảm nhận hơi thu se se len vào da thịt. Con đường rợp bóng cây trở nên hiền hòa hơn dưới ánh nắng vàng nhạt – không còn gay gắt như giữa hạ, cũng chưa lạnh lẽo như khi đông về.
Có lẽ, chính khoảnh khắc giao mùa mới khiến ta nhớ quê nhà da diết đến vậy. Bởi đó là lúc đất trời chậm lại, con người cũng chậm lại, đủ để cảm nhận từng làn hương, từng cơn gió, từng đổi thay trong nhịp sống quanh mình. Giữa sự giao thoa ấy, ta thấy lòng nhẹ nhõm, ký ức tuổi thơ ùa về: những ngày rong chơi ngoài đồng, ngửi mùi lúa mới, ngắm đàn trâu gặm cỏ, thấy hoa cúc nở vàng bên hiên…
Hạ qua, thu tới. Mọi thứ đều trở nên dịu dàng, như chiếc lá khẽ rơi lên vai người qua đường. Cảnh sắc không chen lấn, mà nhường chỗ cho nhau, tiếp nối mùa qua mùa. Trong vòng quay ấy, ta thêm một lần nhận ra vẻ đẹp dung dị của quê hương, cũng là vẻ đẹp của những đổi thay êm đềm trong cuộc đời.
Hải Triều