Bệnh thành tích, dẹp được không?

Thứ ba - 26/04/2022 11:31
Tại sao mãi vẫn không dẹp được nạn thành tích. Vì giáo dục Việt Nam không có thước đo đúng; nói cách khác là nó không có thước đo nào khác.
111
Bệnh thành tích, dẹp được không? Ảnh mang tính minh họa.

Khi sự vụ “chặn đường” học sinh thi vào lớp 10 một lần nữa rộ lên (sau nhiều lần đã rộ lên), người ta lập tức tìm nguyên nhân, và tìm thấy rất nhanh, gần như là ngay lập tức: bệnh thành tích. Và giải pháp cũng liền được đưa ra, rất nhanh gọn: bỏ hết các loại thi đua và phân loại, xếp hạng đi.

Đơn giản. Nhưng làm được không? Không. Không làm được, dù mọi thứ rất sáng sủa, rõ ràng và giản tiện như thế. Bằng chứng là bệnh đã được phát hiện từ rất lâu, cũng điều trị bằng mọi loại thuốc, nhưng có vẻ như bệnh tình không những không thuyên giảm mà còn ngày càng nặng thêm. Muốn xóa bỏ thì phải có cái gì khác để thay vào, chứ không thể bỏ trắng.

Tại sao mãi vẫn không dẹp được bệnh thành tích. Vì giáo dục Việt Nam không có thước đo đúng; nói cách khác là nó không có thước đo nào khác - trong khi vẫn luôn phải đảm bảo được một bộ mặt đẹp, để tự hào và ấm thân.

Giáo dục thế giới dùng cái gì để đánh giá chất lượng? Niềm vui, là một ví dụ. Đứa trẻ đi học có vui không? Chúng có hoạt bát, hồ hởi, sảng khoái, khỏe khắn, năng động và dồi dào năng lượng hay không…? Đó là những câu hỏi được quan tâm hàng đầu. Người ta không chấp nhận được việc một đứa trẻ đến trường mà phiền muộn, sợ hãi, chán nản, ủ ê, mỏi mệt. Họ phải làm cho chúng vui. Vui bằng chính nội dung bài học, vui bằng phương pháp học, bằng trải nghiệm, bằng thảo luận, tranh luận… Đi học là hạnh phúc. Khổ là một cái gì kỳ dị và không thể chấp nhận được trong các nền giáo dục ấy. Đứa trẻ có thể quậy, có thể ngỗ nghịch, lập dị; nhưng đứa trẻ không thể u sầu.

Chúng ta thì sao? Hãy nhớ lại và cả quan sát nữa, xem có bao nhiêu giáo viên và có bao giờ giáo viên hay nhà trường quan tâm tới cảm xúc của các em. Có bao giờ các em được hỏi han và chọc cười như chọc một người bạn bởi thầy cô giáo của mình? Hiếm tới nỗi khó mà bắt gặp!

Mục tiêu trong giáo dục ở ta là thuộc bài, để trả bài, và thi có điểm to. Nó quán xuyến hết tất cả. Đứa trẻ vui buồn gì mặc lòng, nhưng phải thuộc bài, khổ cũng phải thuộc, chán cũng phải thuộc. Không thuộc thì điểm thấp, bị phê bình trước lớp; phụ huynh bị mời đến; đe dọa bằng kỷ luật, bằng lưu ban.

Không ai quan tâm tới cảm xúc của các em cả. Chúng phải khó nhọc đi qua quãng đời học sinh như Sisyphus vần tảng đá lên đỉnh núi mỗi ngày, rồi lại đứng nhìn nó lăn xuống. Lại vần lên…

Học không còn là một món quà, nó giống một sự trừng phạt nhiều hơn. Trừng phạt bằng tri thức! Những đứa trẻ sống trong một môi trường cạnh tranh khốc liệt về những thứ mà chúng chẳng biết để làm gì; khi xung quanh là thầy cô, nhà trường, gia đình với những ánh mắt chòng chọc và đe dọa. Chúng mỏi mệt và dần kiệt sức, không ít em đã tìm cách giải thoát từ trên một tầng lầu thứ 28 nào đó.

Trẻ em đang bị biến thành phương tiện trong tay người lớn, giúp người lớn mưu cầu những thứ mà họ yêu thích, đó là thành tích, là danh tiếng, là tiền bạc kéo theo, hay ít nhất là sự yên thân. Học sinh đang đích thị là những “người lính” trong cuộc chiến giữa giáo viên với giáo viên, giữa nhà trường với nhà trường, giữa phòng với phòng, giữa sở với sở. “Lấy học sinh làm trung tâm” chỉ còn là một câu khẩu hiệu mà thực chất bên trong là lấy học sinh làm phương tiện.

Các em bị bỏ quên. Bỏ quên cảm xúc, bỏ quên vui buồn, bỏ quên tâm trạng, bỏ quên đời sống… Không mấy ai còn nhớ đến rằng chúng là những Con Người với ý nghĩa thiêng liêng của hai chữ ấy. Chỉ còn những bài tập, những nhiệm vụ, những kỳ thi, những điểm số… Tất cả những cái đó hiện rõ dần, rồi phình to ra, choán hết không gian, dồn con-người-đứa-trẻ vào một góc tối nào đó mà không ai nhìn thấy chúng nữa. Người ta chỉ thấy những con số nhảy múa, vui buồn theo những con số, hành động theo những con số. Người ta mở tiệc khi thấy số to, kiểm điểm khi thấy số nhỏ. Bỏ tiền, tìm thầy, thiết quân luật, vận động, an ủi, hăm dọa, v.v.., tất cả theo sự chỉ đạo của những con số.

Đến bao giờ niềm vui (hạnh phúc) của những đứa trẻ mới trở thành mục tiêu của giáo dục, mới trở thành nỗi thao thức của thầy cô, mới trở thành sự trăn trở của những người quản lý? Đến bao giờ một đứa trẻ hăng say “cãi thầy” sẽ là món quà cho chính ông thầy ấy? Đến bao giờ việc để tóc xù và xăm hình lên bắp chân sẽ bị chính thầy cô ghen tị chứ không phải trừng phạt? Đến bao giờ một đứa trẻ chơi bóng hay sẽ được “ca tụng” nhiều hơn một cái giải “học sinh giỏi”? Đến bao giờ những đứa trẻ sẽ quên hết điểm tổng kết từng môn và không còn bận tâm gì tới nó nữa? Đến bao giờ…

Nghe thế thì dễ, thậm chí còn khỏe hơn rất nhiều so với lối giáo dục dò xét, giám sát, nhồi nhét, chạy theo thành tích kia; nhưng trên thực tế, để làm một bước chuyển như vậy là không hề đơn giản. Cái thang đo phải thay đổi; giá trị cần định lại, mục đích mới phải xác lập.

Giải quyết sự vụ chỉ là cái ngọn và cành nhánh; cần một cuộc cách mạng nhận thức trong giáo dục. Chỉ khi nào chấp nhận tinh thần giáo dục tự do, cởi mở, đa dạng; lấy con người làm trung tâm (chứ không phải điểm số), lấy sự phát triển nhân cách cá nhân và năng lực tư duy độc lập làm mục đích, thì khi ấy linh hồn giáo dục mới được hồi sinh, cải lão hoàn đồng.

Cuối cùng, nói “không dẹp được” chỉ là một cách nói để nhấn mạnh rằng, nó hoàn toàn có thể, nhưng là khi người ta thật lòng muốn thay đổi.
 

Theo Thái Hạo/NNVN

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

THƯ VIỆN ẢNH ĐẸP
5.jpg 66.jpg 29.jpg 49.jpg 20.jpg 42.jpg 13.jpg 37.jpg 6.jpg 67.jpg 31.jpg 50.jpg 22.jpg 43.jpg 15.jpg 38.jpg 7.jpg 68.jpg 33.jpg 52.jpg 24.jpg 45.jpg 16-1.jpg 39.jpg 40.jpg 9.jpg 71.jpg 34.jpg 63.jpg 27.jpg 48.jpg 19.jpg 41.jpg 12-qn1.jpg a-T.jpg 36.jpg 8a334df96fbbb3e5eaaa.jpg ec1643b261f0bdaee4e1.jpg 75528951ab13774d2e02.jpg 740f0438267afa24a36b.jpg 9e931db13ff3e3adbae2.jpg eef9d3a2f1e02dbe74f1.jpg ac94b8a49de641b818f7.jpg ae0f6bdb499995c7cc88.jpg 895e11f733b5efebb6a4.jpg 27c48a2ea86c74322d7d-1.jpg f7b945c06782bbdce293.jpg 0f6e3f741c36c0689927.jpg c23927250467d8398176.jpg 906029e10ba3d7fd8eb2.jpg 32b8e242c0001c5e4511-1.jpg f774eba794e548bb11f4.jpg 7a0a8baca9ee75b02cff.jpg dcd1d242f0002c5e7511.jpg 23289506b7446b1a3255.jpg 66d134e644a498fac1b5-1.jpg 1389b67fa302625c3b13-1.jpg f69297bc83c1429f1bd0-1.jpg 33f61d080875c92b9064-1.jpg e71f3a932feeeeb0b7ff-1.jpg 3b4258344c498d17d458-2-1.jpg aecc18440d39cc679528-1.jpg 01b53b002e7def23b66c-1.jpg 7536f22be75626087f47-1.jpg f87058784d058c5bd514-1.jpg 48dd535d4620877ede31-1.jpg ea6a58024d7f8c21d56e-1-1.jpg 4f0be64af33732696b26-1.jpg b673068913f4d2aa8be5-1.jpg 1d4bb15da420657e3c31-1.jpg 35021b9c0ee1cfbf96f0-1.jpg ffc69024855944071d48-1.jpg 87e8e87cfd013c5f6510-1.jpg f7a58a679f1a5e44070b-1.jpg 5b9e981a8d674c391576-1.jpg dfefc79bd2e613b84af7-1.jpg 02ac9b4b8e364f681627-1.jpg 142989b99cc45d9a04d5-1.jpg fe3d1d75bf087e562719.jpg 94d3461b53669238cb77-1.jpg f38c46ee539392cdcb82-1.jpg 7f5885f9908451da0895-1.jpg e5c4472a52579309ca46-1.jpg 3b20a26fb712764c2f03-1.jpg 0506885d9d205c7e0531-1.jpg d203ce4d69c0a29efbd1.jpg b91ad73673bbb8e5e1aa-1.jpg 520c873d23b0e8eeb1a1.jpg 8f815695f21839466009.jpg d9977394d7191c474508.jpg b94a739fd4121f4c4603.jpg 2799f500528d99d3c09c-1.jpg 0905f0a2572f9c71c53e.jpg 0b4698843f09f457ad18.jpg d5502603818e4ad0139f.jpg c364cdd36a5ea100f84f.jpg 4126eb8e4c03875dde12.jpg 35b9c64f61c2aa9cf3d3.jpg eb2c4421e0ac2bf272bd.jpg cd43fd4859c5929bcbd4-1.jpg
  • Đang truy cập8
  • Hôm nay659
  • Tháng hiện tại114,511
  • Tổng lượt truy cập3,215,266
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây