Thử “bốc thuốc” cho ngành y và ngành giáo dục!

Thứ hai - 08/08/2022 11:22

Có lẽ không có gia đình Việt Nam nào lại không có liên quan đến hai ngành: giáo dục và y tế. Có lẽ không có ngành nghề nào lại được cả xã hội trọng vọng như ngành y tế và ngành giáo dục: những người làm trong hai nghề này đều được gọi là Thày: Thày giáo và Thày thuốc. Có lẽ không có ngành nghề nào người làm nghề lại có lòng tự trọng cao như ngành y tế và giáo dục: Nếu muốn làm giàu thì đừng chọn ngành nghề này. Nhưng có lẽ hiện nay, không ít người trong hai ngành này đang gây phiền toái cho xã hội. Câu khẩu ngữ: bao giờ cho đến ngày xưa, rất chính xác khi nói về hai ngành này!

Còn nhớ những năm 60, 70 của thế kỷ trước, học trò chúng tôi rất kính trọng thày, cô giáo và thày, cô giáo cũng cư xử hết sức đúng mực với chúng tôi. Khái niệm dạy thêm, học thêm, không có trong ngôn ngữ giao tiếp của chúng tôi. Ngày đó chỉ có phụ đạo cho học sinh kém, bồi dưỡng cho học sinh giỏi_tất cả đều không mất tiền và thày, cô giáo còn lo ngay ngáy vì sợ học sinh không đến học. Tôi còn nhớ năm 1963 lớp tôi tổ chức liên hoan chia tay. Năm ấy chúng tôi tốt nghiệp cấp 2, nhiều anh chị lớn tuổi không học tiếp nữa, cho nên buổi liên hoan này rất đặc biệt. Lãnh đạo lớp quyết định mỗi người đóng 5 hào và 1 bò gạo, nhưng phải bí mật không để thày giáo chủ nhiệm Nguyễn Tự Nhiên biết, vì nếu biết thày nhất định sẽ đóng góp. Thày đã vất vả với lớp cả năm trời, chả lẽ chúng ta không mời thày được một bữa liên hoan. Nhưng không biết tại sao thầy Nhiên vẫn biết. Thày nói: các em còn khó khăn hơn thầy. Thày đã có lương, lại có sổ gạo. Nếu các em không cho thày đóng góp, thày sẽ không tham gia liên hoan. Cả lớp đành phải chịu cho thày đóng góp.

Đối với riêng tôi thày cũng có nhiều ơn nghĩa. Còn nhớ kỳ nghỉ mùa năm ấy, thày đã liên hệ với phòng thống kê của huyện cho tôi làm hợp đồng 1 tuần với tiền lương 1 đ 3 hào rưỡi một ngày. Đối với tôi đó là một món tiền quá lớn. Thấy chiếc quần tôi đang mặc bị rách ở đầu gối, thày đã bỏ tiền và tem phiếu mua cho tôi chiếc quần mới. Đó là chiếc quần âu đầu tiên của tôi (khi đó chúng tôi gọi là quần phăng), bởi trước đó tôi chỉ mặc quần áo bà ba. Sau ngày tôi được biết thày đã xung phong vào Nam công tác khi còn chiến tranh.

Đối với ngành y cũng vây. Khi đó không có chuyện: thày thuốc ăn tiền của bệnh nhân, chỉ có hình ảnh thầy thuốc áo trắng hết lòng lo cho bệnh nhân, coi những đau đớn của người bệnh như của mình. Tôi còn nhớ thuở sinh viên sơ tán ở Đại Từ (Thái Nguyên), một lần tôi bị sái chân phải vào bệnh xá của nhà trường. Khỏi phải nói sự chăm sóc của các cô các chú đối với tôi, chỉ nói riêng về khoản ăn uống đã hơn đứt bữa cơm sinh viên (vì nhà nước cho mỗi bệnh nhân một ngày một đồng với 6 hào của bệnh nhân đóng góp). Đến nỗi ngày ra viện tôi cứ tần ngần mãi, một phần vì tình cảm của các cô chú thầy thuốc, một phần vì các bữa ăn ngon của bệnh xá. Sau này, đầu những năm 70 của thế kỷ trước đi chăm mẹ tại bệnh viện, tôi lại được chứng kiến sự tận tâm, tận tình của các thày thuốc với bệnh nhân.

Thế rồi không biết từ bao giờ câu nói: “Thày giáo ăn tiền học sinh, thày thuốc ăn tiền bệnh nhân” đã trở thành câu nói cửa miệng của nhiều người. Vẫn biết không phải là tất cả, nhưng câu nói này hết sức mỉa mai và chua xót. Nguyên nhân sâu xa là đạo đức xã hội xuống cấp, nên những người làm trong ngành y và ngành giáo dục cũng không phải là ngoại lệ. Cho nên muốn giải quyết vấn đề một cách căn cơ thì phải nâng cao đạo đức xã hội, làm cho người ta coi trọng đạo lý, chứ không còn coi “đồng tiền là tiên là Phật” nữa.

Ở đây chúng tôi chỉ muốn nói đến những chính sách đã khiến cho ngành y, ngành giáo dục lao dốc thê thảm. Không nói đến những chính sách nhiều và luôn luôn thay đổi khiến cho những người làm trong hai ngành này phải xây xẩm mặt mày mà chỉ nói đến yếu kém trong lãnh đạo của hai ngành khiến cho ai cũng phải nản lòng. Trước hết là chính sách không nghiêm (chưa nói là còn có tiêu cực!). Bố tôi khi xưa tốt nghiệp ngành sư phạm, dứt khoát là phải đi dạy ở miền núi 5 năm. Sau 5 năm, tất nhiên là được về xuôi, không cần xin xỏ gì. Lương giáo viên không giàu có gì, nhưng cũng đủ nuôi sống cả gia đình, không phải ăn chặn học sinh. Bệnh viện ngày xưa gọi là nhà thương (tên rất hay, không biết ta đổi từ bao giờ!). Mỗi tỉnh lại có một nhà thương làm phúc (trong Nam gọi là nhà thương thí) chuyên chữa bệnh cho người nghèo. Bệnh nhân vào đây không những không phải trả tiền, còn được bệnh viện nuôi ăn. Mà chẳng phải có giấy tờ gì chứng minh là hộ nghèo như bây giờ, nhưng hầu như không có người giàu nào tranh chỗ của bệnh nhân nghèo cả. Có một thời lòng tự trọng của con người cao như vậy đấy. Bây giờ (cũng không biết tự bao giờ!) lương thấp nhất lại là lương của thày giáo và thày thuốc (bên ngành giáo dục, không biết từ bao giờ chỉ người học kém mới vào sư phạm: “chuột chạy cùng sào thì vào sư phạm”). Một ngành dạy làm người một ngành bảo vệ sức khỏe cho con người mà lại bị đối xử bất công đến như vậy, lương không đủ sống thày giáo phải tìm cách ăn tiền học sinh, thày thuốc tìm cách xoay tiền bệnh nhân. Mấy chục năm nay đã thành thói quen rồi, đến bây giờ có nhiều thày giáo, thày thuốc đã trở nên giàu có, nhưng vẫn tìm cách xoay xở học trò và người bệnh.

Cho nên theo chúng tôi công việc cần làm ngay là phải chọn những người giỏi nhất, đạo đức nhất để đào tạo thành thày giáo và thày thuốc. Thứ hai là phải có chế độ lương, thưởng, phụ cấp để thày giáo và thày thuốc sống được bằng nghề. Có lẽ chẳng có ai lại đi tỵ nạnh nếu lương khởi điểm của thày giáo và thày thuốc lại cao hơn các ngành nghề khác. Và xin mượn câu nói của những người làm chính sách (tất nhiên là có sửa đổi chút ít cho phù hợp) là phải làm thế nào để đời sống của thày giáo và thày thuốc cao hơn hoặc chí ít là cũng bằng với những người làm ngành nghề khác. Nhiều cán bộ ngành y (đặc biệt là ở phía Nam) đã bỏ nghề hoặc chuyển sang làm cho các bệnh viện tư nhân đã nói lên điều đó. Và cũng cần phải xóa bỏ quan niệm không biết có từ bao giờ: ngành y và ngành giáo dục là nhàn nhã, nên lương thấp là đúng. Và cũng đừng bao giờ lạm phát những lời hoa mỹ chỉ bằng đầu môi chót lưỡi: đây là nghề cao quý!

Vẫn biết thay đổi một quan niệm, một chế độ chính sách là công việc hết sức khó khăn và phức tạp nhưng không thể không làm. Cùng với việc đề cao đạo đức nghề nghiệp, chúng ta cần phải có chế độ đãi ngộ xứng đáng với các thày thuốc và thày giáo, như từ xưa ông cha ta đã dạy: “có thực mới vực được đạo”.

 

Tác giả: Trần Bảo Hưng
Nguồn Văn nghệ số 32/2022

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

THƯ VIỆN ẢNH ĐẸP
5.jpg 66.jpg 29.jpg 49.jpg 20.jpg 42.jpg 13.jpg 37.jpg 6.jpg 67.jpg 31.jpg 50.jpg 22.jpg 43.jpg 15.jpg 38.jpg 7.jpg 68.jpg 33.jpg 52.jpg 24.jpg 45.jpg 16-1.jpg 39.jpg 40.jpg 9.jpg 71.jpg 34.jpg 63.jpg 27.jpg 48.jpg 19.jpg 41.jpg 12-qn1.jpg a-T.jpg 36.jpg 8a334df96fbbb3e5eaaa.jpg ec1643b261f0bdaee4e1.jpg 75528951ab13774d2e02.jpg 740f0438267afa24a36b.jpg 9e931db13ff3e3adbae2.jpg eef9d3a2f1e02dbe74f1.jpg ac94b8a49de641b818f7.jpg ae0f6bdb499995c7cc88.jpg 895e11f733b5efebb6a4.jpg 27c48a2ea86c74322d7d-1.jpg f7b945c06782bbdce293.jpg 0f6e3f741c36c0689927.jpg c23927250467d8398176.jpg 906029e10ba3d7fd8eb2.jpg 32b8e242c0001c5e4511-1.jpg f774eba794e548bb11f4.jpg 7a0a8baca9ee75b02cff.jpg dcd1d242f0002c5e7511.jpg 23289506b7446b1a3255.jpg 66d134e644a498fac1b5-1.jpg 1389b67fa302625c3b13-1.jpg f69297bc83c1429f1bd0-1.jpg 33f61d080875c92b9064-1.jpg e71f3a932feeeeb0b7ff-1.jpg 3b4258344c498d17d458-2-1.jpg aecc18440d39cc679528-1.jpg 01b53b002e7def23b66c-1.jpg 7536f22be75626087f47-1.jpg f87058784d058c5bd514-1.jpg 48dd535d4620877ede31-1.jpg ea6a58024d7f8c21d56e-1-1.jpg 4f0be64af33732696b26-1.jpg b673068913f4d2aa8be5-1.jpg 1d4bb15da420657e3c31-1.jpg 35021b9c0ee1cfbf96f0-1.jpg ffc69024855944071d48-1.jpg 87e8e87cfd013c5f6510-1.jpg f7a58a679f1a5e44070b-1.jpg 5b9e981a8d674c391576-1.jpg dfefc79bd2e613b84af7-1.jpg 02ac9b4b8e364f681627-1.jpg 142989b99cc45d9a04d5-1.jpg fe3d1d75bf087e562719.jpg 94d3461b53669238cb77-1.jpg f38c46ee539392cdcb82-1.jpg 7f5885f9908451da0895-1.jpg e5c4472a52579309ca46-1.jpg 3b20a26fb712764c2f03-1.jpg 0506885d9d205c7e0531-1.jpg d203ce4d69c0a29efbd1.jpg b91ad73673bbb8e5e1aa-1.jpg 520c873d23b0e8eeb1a1.jpg 8f815695f21839466009.jpg d9977394d7191c474508.jpg b94a739fd4121f4c4603.jpg 2799f500528d99d3c09c-1.jpg 0905f0a2572f9c71c53e.jpg 0b4698843f09f457ad18.jpg d5502603818e4ad0139f.jpg c364cdd36a5ea100f84f.jpg 4126eb8e4c03875dde12.jpg 35b9c64f61c2aa9cf3d3.jpg eb2c4421e0ac2bf272bd.jpg cd43fd4859c5929bcbd4-1.jpg
  • Đang truy cập26
  • Hôm nay1,588
  • Tháng hiện tại128,939
  • Tổng lượt truy cập3,229,694
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây